An lanh

Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

20g 04 phút ngày 26 tháng 2: lưu lại kỷ niệm, mình làm nhà hùng biện Xuất khẩu lao động Nhật

em van chị, em lạy chị, chị quyền cao chức trọng, chị phải đứng vào vị trí của em mà suy nghĩ, em nói thật, chị đi lấy chồng, em coi chị qua sông đắm đò, chị chết rồi, chị quan tâm kiểu đéo gì khi chị giữ em ở nhà? làm cái bóng cho chị à? sống mà không làm gì, cứ ra vào như một cái bóng. chị không cho em đi không được đâu, thích thi gan em thi gan, em ở nhà, đợi bố chết em tự tử chết theo bố. em sẽ không đi làm đâu hết, chị thích ghen ăn tức ở với em à. em đã ít nói sẽ càng ít nói hơn. chị ngu lắm. nguyên rủa cho chị chết mẹ chị đi, nguyên rủa cho bố chết, mẹ chết hết đi. em ko hợp với xã hội việt nam, em ko nói thật ko được, em ko thể nói dối. xin chị cho em đi, sống ghen ăn tức ở với mọi người xung quanh em ko sống được đâu. em giống với steve jobs, xin chị đọc những câu ông ấy nói em đăng trên face mà hiểu cho em với, cái máu lãnh đạo nó ở trong máu em, em ko thể thay đổi được, mọi người ai cũng ghen ăn tức ở là sâu thăm trong suy nghĩ của họ ai cũng sợ chết, vì vậy họ tranh nhau ăn, và tranh giành quyền lực. em là em của chị, em giúp chị nhiều rồi, nhưng bản chất ghen ăn tức ở trong người của chị là có, chị không cho đi. cứ cho là đi thì chết đi, ở nhà mà không làm được gì thì ko bằng thà được đi mà chết. chị ko cho em đi, em nguyên rủa chị suốt đời. em suy nghĩ như vậy đấy, chị đừng vịn vào lý do lo cho em. chị phải biết em muốn gì, em cần gì. vẫn biết đi sẽ gặp nhiều rủi ro, nhưng em phải đi, trong suy nghĩ của em, chị giữ em ở nhà tức là ghen ăn tức ở với em, và hiện tại cũng là như vậy, cái đầu của em nó thế. em vẫn bảo, chị lấy anh mạnh dù có giầu về vật chất thật, nhưng về tư tưởng sống không sướng, nhưng vì chị là con cả, đã mắc sai lầm thì phải chịu thôi vì giờ không thay đổi được gì, chị giờ thành con nhà người ta, chị thay đổi nhiều vì muốn tồn tại sống trong cái nhà đấy chị phải giống với người ta, em ko thay đổi được gì, đối với em, đơn giản lắm, đọc b ài Lỡ bước sng ngang của Nguyễn Bính. em coi như chị đã qua sông đắm đò rồi. đi đâu người ta cũng gọi em là giáo sư, em thật sự không thể chịu được khi phải nói dối, sống nó phải thật, phải thật, tất nhiên là không thể thật tuyệt đối, nhưng ít nhất là ko ghen ăn tức ở, biết giúp người tức là giúp mình, biết cho đi trước khi nhận. em ko thuộc về thế giới này, em ko làm được, cho em đi xuất khẩu lao động, đi tu nghiệp sinh, ngày làm 8 tiếng, tăng ca, em kiếm tiền về trả chị, thời gian còn lại em học tiếng, thời gian 3 năm em mới thay đổi được suy nghĩ, chị giữ em ở nhà, em chỉ là bóng ma, suy nghĩ ko bao giờ thay đổi, cậu Danh, dì Huyền, dì Hợi đều sợ em hết, em già rồi, bản tính ko nói, chỉ làm thôi, em ở nhà ko thay đổi được. mọi suy nghĩ, mọi việc làm đều có ẩn lợi ích đằng sau nó, nói thật là em ko thích anh mạnh, không sướng, ko phải vì em trách ko xin được việc làm, chỉ đơn giản là anh đấy sợ chết nhiều quá, em không sợ chết, em ko có gì phải vướng víu, không cho em đi em sẽ ko làm bất kỳ một việc gì hết và em đố bất kỳ ai trong họ hàng nhà mình dám nói em nửa câu???? em đố đấy. mất thời gian thôi, thi gan xem thằng nào chết trước. em đọc danh ngôn. em khinh tất cả mọi người, chị giữ ở nhà đi, chị trù dập em đi. chị chết rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét